![]() |
Cảm ơn bố mẹ đã để con tự đứng dậy khi con ngã... |
Cuộc sống cho con niềm vui cho con nỗi buồn, nhưng cuộc sống không thể cho con tình yêu thương như bố mẹ cho con được. Con - đứa con gái năm nay đã bước vào ngưỡng tuổi 20, cái tuổi có thể nói con phải biết suy nghĩ biết gánh chịu với hành động của mình. Và cái tuổi mà giờ con đã cảm nhận đượ tình yêu thật sự của bố mẹ dành cho con nó lớn lao như thế nào.
Năm nay con đã đón sinh nhật 20 tuổi trong thầm lặng bố mẹ à, một mình con nơi đây lạnh lẽo cô đơn, không hoa, không bánh, không người thân, con đã đón cái sinh nhật đó thật buồn và lặng lẽ biết bao có lẽ là cái sinh nhật đầu tiên và đáng nhớ nhất của con. Nhưng con không thấy buồn con thấy vui thì đúng hơn, vì nó làm con cảm nhật ra nhiều điều về cuộc sống này, về những gì bố mẹ đã làm cho con. Trước đây con luôn nghĩ rằng bố mẹ không yêu thương con, sinh con ra là cả một sai lầm của bố mẹ, nhưng đến gìờ con mới nhận ra đâu phải tình yêu thương cứ nhất thiết phải nói ra bằng lời nói đúng không bố mẹ? Mỗi người có một cách thể hiện tình cảm của mình theo một cách khác nhau, bố mẹ của con cũng vậy, trước giờ con cứ nhìn vào những gì bố mẹ thể hiện với con và chị và em con con lại thấy chạnh lòng rằng tại sao bố mẹ không làm thế với con không lẽ con không xứng với những gì được mang tiếng là “ con”.
Con luôn thắc mắc tại sao ba chị em con cùng là do bố mẹ sinh ra mà sao lại có sự đối xử khác biệt đến thế, con cũng là con của bố mẹ nhưng con chưa bao giờ thấy bố mẹ quan tâm con như chị và em con, khi con ốm bố mẹ không ân cần chăm sóc, không ở bên như những lần em con ốm, bố mẹ luôn chỉ nói một câu duy nhất “ốm thì mua thuốc về uống vào”. Chẳng bao giờ bố mẹ hỏi con muốn ăn gì không bố mẹ làm hay mua cho con, bố mẹ luôn dành sự quan tâm đó cho em và chị con, đôi khi con làm sai điều gì bố mẹ trách mắng mà không bao giờ bố mẹ nghĩ đến cảm nhận của con xem con nghĩ gì, và tìm hiểu lí do vì sao con làm thế trước gìờ con luôn làm theo mọi yêu cầu định hướng của bố mẹ.
Ngày con đi thi bố mẹ cũng không ai cầu đưa con đi, con tự đạp xe đạp gần 10cây số để đi thi, đi dọc đường nhìn mọi người bạn bè con chúng nó có bố mẹ đưa đi con cũng cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng con không đòi hỏi. Đến ngày con thi đại học kết quả không như con mong muốn, cũng làm bố mẹ thật vọng, con chỉ biết khóc khi nhận được kết quả, nhưng bố mẹ không an ủi không động viên mà còn trách mắng con rất nhiều, nước mắt con khi đó cứ lặng lẽ rơi ra không cần biết khi con đang làm gì.
Cho đến ngày con đi học, một trường cao đằng bình thường, trường ý có lẽ sẽ làm bố mẹ thất vọng nhiều lắm, nhưng con không nói gì vẫn đi học. Đến khi đi học hết năm đầu tiên con mới nhận ra lí do bố mẹ làm như vậy, bố mẹ chỉ muốn giúp con có ý chí tự lập, có sự mạnh mẽ vượt lên khó khăn nhưng trước đó con đã vô tâm không nhận ra đó là gì, con cứ nghĩ bố mẹ không thích on, bố mẹ cảm thấy sinh con ra là sai lâm nên bố mẹ làm thế, khi con nhận ra chưa phải muộn đúng không bố mẹ.
Con đã đi làm chỉ là làm thêm thôi nhưng nó giúp con nhận ra nhiều điều từ cuộc sống này, rằng không phải yêu thương là cứ ở bên vỗ về như một đứa trẻ đó nó không phải là cách yêu thương thật sự, mà nó chỉ làm cho mình bị phụ thuộc và dựa dẫm vào người khác, làm cho chúng ta mãi chỉ là đứa trẻ không biết đâu là mục đích thật sự mà thôi. Giá trị của cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta những khỏang khắc mà chỉ có một lần trong cuộc sống. Như bố mẹ cũng thế, chính bố mẹ đã cho con có được những gì như ngày hôm nay, chính bố mẹ đã giúp con nhận ra và có được sự mạnh mẹ mà không phải ai cũng có thể làm như vậy.
Cũng chính bố mẹ đã cho con cuộc sống cái cuộc sống mà con nghĩ trước đây rằng lí ra bố mẹ không nên để con tồn tại thì có lẽ sẽ tốt, bay giờ con chỉ luôn ao ước con được qua lại ngày con chỉ mới biết nhận thức mới biết suy nghĩ để con cảm nhận nhiều hơn những điều mà bố mẹ từng làm cho con trước đây, bố mẹ luôn nghiêm khắc trong mọi việc làm của con nhưng không phải nó không có những nụ cười, những nụ cười đó thật hạnh phúc.
Con nhớ những lúc cùng bố mẹ trò chuyện và những nụ cười mà ai cũng phải ganh tị của gia đình mình, và con nhớ những lúc con bị bố mẹ bỏ rơi con, lúc đó con chỉ biết ặng lẽ ngồi một xó nào đó và khóc rất nhiều, nhưng sau khi con khóc xong con lại nhận ra điều gì đó và lại coi như không có chuyện gì xảy ra, đúng là con còn trẻ con bố mẹ nhỉ. Năn nay con đã 20 tuổi rồi, con đã biết suy nghĩ thấu đáo hơn và biết chịu trách nhiệm với những gì con gây ra, và con cũng biết quý trọng và biết giá trị của những gì bố mẹ làm cho con rồi, đó là những gì mà con mãi không quên.
Nếu một ngày ai đó hỏi con trên đời này điều gì làm con hối hận nhất đó chính là con đã biết quý trọng khoảnh khắc khi bố mẹ bên con lúc con nhỏ những bài học mà bố mẹ dạy con, dù đó chỉ là những lời nói làm con bị tổn thương nhưng con biết rằng bố mẹ không muốn làm thế với con, bố mẹ chỉ muốn giúp con mạnh mẽ hơn, muốn tạo ra cho con sự tự tin, tự lập trên chính đôi chân của con. Con tự hào vì con là con là con của bố mẹ, con tự hào khi con được bố mẹ nuôi nấng và sinh ra con.
Gửi từ Mèo Lười <meoluoi2061993@>
Liên quan
Nhận xét
Không có nhận xét nào: