![]() |
[Truyện Ngắn] Nhỏ Xù ngày xưa đâu mất rồi? |
Vừa chấm dứt xong một chuỗi học hành căng thẳng là ba mẹ quyết định cho cậu con trai cưng về quê nghỉ hè. Sẽ chẳng sao nhưng đây là tin "động trời " vì nó ... là dân thành phố . Mà quê nó thì nổi tiếng là " thâm sơn cùng cốc " toàn những thứ ... đậm chất quê . Dù có cố gắng phản đối hay làm hặn một bài thuyết trình về việc... không nên về quê, nhưng nó vẫn phải vác cái ba lô to sụ lên cốp xe sau và khởi hành một chuyến đi không mong đợi .
Nó tỉnh dậy khi xe vừa đến nơi . Đúng là quê có khác . Chẳng bói đâu ra đèn giao thông hay dải phân cách gì gì cả . Tóm lại nó chẳng thích nơi này tẹo nào.
Sáng hôm sau thì dù chưa ngủ đã mắt, nó vẫn bị một tiếng hét chói tai kêu nó dậy . Nó ngáp dài ngáp ngắn mở mắt ra càm ràm vì mẹ gọi nó dậy sớm quá nhưng…đây không phải mẹ nó.
Trước mặt nó là một con bé lạ hoắc lạ huơ . Con bé hách giọng :
- Mẹ mày bảo tao qua gọi mày dậy. Ba mẹ mày bận nên nay tao sẽ dẫn mày đi chơi quanh xóm!
Shock nặng. Nó choáng hết cả hồn. Ai ngờ rằng một thằng con trai với cái tôi to đùng này mà lại bị một đứa con gái dắt qua dắt lại quanh xóm chi? Nó vội tính cớ thoái thác nhưng không kịp rồi , nhỏ kia đã lôi xềnh xệnh nó đi trong sự ngỡ ngàng và hậm hực của thằng con trai là nó.
Giờ nó mới nhìn kỹ con nhỏ này. Mặt nhỏ... kênh dễ sợ. Mớ tóc ngắn tũn cắt kiểu con trai xù lên tứ phía nhìn xấu hoắc. Dù sao thì quần áo nhỏ cũng không đến nỗi quê. Quần bò xanh - áo phông trắng nhưng cũng lùng bùng thấy ghét. Nhỏ không lớn nhưng nhỏ luôn làm mọi cách để nó phải theo lời nhỏ. Thế là một thằng con trai trong bộ đồ ngủ thượt lượt bị một đứa nhỏ lôi đi khắp hẻm ngỏ trong cùng của xóm.
Có lần nó liều mạng ăn trộm ổi nhà nhỏ chỉ vì lời thách đố của hội con trai. Tưởng đâu trót lọt nhưng vừa về đế nhà thì bị má gọi xuống nằm sấp đánh tét mông. Hóa ra nhỏ đã bí mật theo dõi nó và báo cáo lại cho má nó. Nó vừa tức vừa đau nên chỉ biết rên hừ hừ nhìn vẻ mặt tự đắc của nhỏ.
Rồi dần dần nó cảm thấy Xù không đáng ghét như nó tưởng. Lắm lúc Xù cũng đáng yêu lắm cơ. Dù bị nó chọc cho đến tức điên nhưng nhỏ vẫn chơi với nó hoài. Giờ nó mới phát hiện nhỏ cũng có cái kiểu ... gãi đầu dễ thương lắm. Thế nhưng nó mà nói cái đấy ra thì chắc nhỏ đập nó chết liền.
Ba tháng hè trôi qua nhanh chóng , nó phải trở về thành phố. Nhỏ Xù tặng nó một bức tranh tự vẽ hình hai đứa trẻ dắt tay nhau đi ra phía bờ sông - là nó và Xù đây mà. Nó cười nhẹ và cầm bức vẽ áp chặt vào tim - hè năm sau nó sẽ lại về quê lần nữa.
Hè năm sau , ba mẹ lại cho nó về quê đúng như nguyện vọng. Quê đã đổi mới. Đã có TV , máy tính. Nó vừa xuống xe đã chạy tót sang nhà Xù. Nhưng... hình như Xù chẳng có nhà. Mở cửa cho nó là một cô gái khá dễ thương và sành điệu. Nó bối rối:
- Ơ ... Xù ... có nhà không bạn?
Cô gái ngạc nhiên:
- Không nhận ra à? Xù đây! Hình như Xù thay đổi quá ha?
Nó trợn ngược mắt giống như như lần đầu tiên gặp Xù. Cả hình dáng, giọng nói, tính cách của Xù thay đổi rồi, chẳng còn như trước. Nó gượng giọng:
- Xù nè ...ơ... đi ra sông nghịch nước không?
Nhỏ trả lời với một giọng nói không còn là của nhỏ nữa:
- Không! Xù bận! Nếu chỉ nói thế thôi thì về đi nhé. Nghịch ngợm sẽ làm hỏng mất tóc của Xù.
Shock tiếp. Mà giờ đây có lẽ không còn gọi là Xù nữa rồi. Tóc của nhỏ thẳng tuột, đen bóng thả ra xõa lấp bên vai. Nó buồn bã ra về mà không hiểu tại sao .
Nhỏ Xù của ngày trước đâu rồi ?
Cái nhỏ khó ưa hay lôi nó xuống nước đâu rồi ?
Chỉ mới một năm mà thay đổi thế sao ?
Lần đầu tiên một đứa con trai - nó biết cảm thấy buồn.
Nhỏ Xù của ngày xưa đâu mất rồi ...
Nó tỉnh dậy khi xe vừa đến nơi . Đúng là quê có khác . Chẳng bói đâu ra đèn giao thông hay dải phân cách gì gì cả . Tóm lại nó chẳng thích nơi này tẹo nào.
Sáng hôm sau thì dù chưa ngủ đã mắt, nó vẫn bị một tiếng hét chói tai kêu nó dậy . Nó ngáp dài ngáp ngắn mở mắt ra càm ràm vì mẹ gọi nó dậy sớm quá nhưng…đây không phải mẹ nó.
Trước mặt nó là một con bé lạ hoắc lạ huơ . Con bé hách giọng :
- Mẹ mày bảo tao qua gọi mày dậy. Ba mẹ mày bận nên nay tao sẽ dẫn mày đi chơi quanh xóm!
Shock nặng. Nó choáng hết cả hồn. Ai ngờ rằng một thằng con trai với cái tôi to đùng này mà lại bị một đứa con gái dắt qua dắt lại quanh xóm chi? Nó vội tính cớ thoái thác nhưng không kịp rồi , nhỏ kia đã lôi xềnh xệnh nó đi trong sự ngỡ ngàng và hậm hực của thằng con trai là nó.
Giờ nó mới nhìn kỹ con nhỏ này. Mặt nhỏ... kênh dễ sợ. Mớ tóc ngắn tũn cắt kiểu con trai xù lên tứ phía nhìn xấu hoắc. Dù sao thì quần áo nhỏ cũng không đến nỗi quê. Quần bò xanh - áo phông trắng nhưng cũng lùng bùng thấy ghét. Nhỏ không lớn nhưng nhỏ luôn làm mọi cách để nó phải theo lời nhỏ. Thế là một thằng con trai trong bộ đồ ngủ thượt lượt bị một đứa nhỏ lôi đi khắp hẻm ngỏ trong cùng của xóm.
Có lần nó liều mạng ăn trộm ổi nhà nhỏ chỉ vì lời thách đố của hội con trai. Tưởng đâu trót lọt nhưng vừa về đế nhà thì bị má gọi xuống nằm sấp đánh tét mông. Hóa ra nhỏ đã bí mật theo dõi nó và báo cáo lại cho má nó. Nó vừa tức vừa đau nên chỉ biết rên hừ hừ nhìn vẻ mặt tự đắc của nhỏ.
Rồi dần dần nó cảm thấy Xù không đáng ghét như nó tưởng. Lắm lúc Xù cũng đáng yêu lắm cơ. Dù bị nó chọc cho đến tức điên nhưng nhỏ vẫn chơi với nó hoài. Giờ nó mới phát hiện nhỏ cũng có cái kiểu ... gãi đầu dễ thương lắm. Thế nhưng nó mà nói cái đấy ra thì chắc nhỏ đập nó chết liền.
Ba tháng hè trôi qua nhanh chóng , nó phải trở về thành phố. Nhỏ Xù tặng nó một bức tranh tự vẽ hình hai đứa trẻ dắt tay nhau đi ra phía bờ sông - là nó và Xù đây mà. Nó cười nhẹ và cầm bức vẽ áp chặt vào tim - hè năm sau nó sẽ lại về quê lần nữa.
Hè năm sau , ba mẹ lại cho nó về quê đúng như nguyện vọng. Quê đã đổi mới. Đã có TV , máy tính. Nó vừa xuống xe đã chạy tót sang nhà Xù. Nhưng... hình như Xù chẳng có nhà. Mở cửa cho nó là một cô gái khá dễ thương và sành điệu. Nó bối rối:
- Ơ ... Xù ... có nhà không bạn?
Cô gái ngạc nhiên:
- Không nhận ra à? Xù đây! Hình như Xù thay đổi quá ha?
Nó trợn ngược mắt giống như như lần đầu tiên gặp Xù. Cả hình dáng, giọng nói, tính cách của Xù thay đổi rồi, chẳng còn như trước. Nó gượng giọng:
- Xù nè ...ơ... đi ra sông nghịch nước không?
Nhỏ trả lời với một giọng nói không còn là của nhỏ nữa:
- Không! Xù bận! Nếu chỉ nói thế thôi thì về đi nhé. Nghịch ngợm sẽ làm hỏng mất tóc của Xù.
Shock tiếp. Mà giờ đây có lẽ không còn gọi là Xù nữa rồi. Tóc của nhỏ thẳng tuột, đen bóng thả ra xõa lấp bên vai. Nó buồn bã ra về mà không hiểu tại sao .
Nhỏ Xù của ngày trước đâu rồi ?
Cái nhỏ khó ưa hay lôi nó xuống nước đâu rồi ?
Chỉ mới một năm mà thay đổi thế sao ?
Lần đầu tiên một đứa con trai - nó biết cảm thấy buồn.
Nhỏ Xù của ngày xưa đâu mất rồi ...
Gửi từ Anh Tuan Nguyen <ng.anhtuan37@>
Liên quan
Nhận xét
Không có nhận xét nào: